Trang chủ NLU| KhoaNôngHọc| Mụclục Hoàng KimLong| Tình yêu cuộc sống | CNM365| Khát khao xanh | Dạy và học | Cây Lương thực | FoodCrops| HK1| HK2| HK3| HK4| HKWiki| Violet| FAOSTAT| ThốngkêVN | ThờitiếtVN|
Thống kê
Số lần xem
Đang xem 9070
Toàn hệ thống 16286
Trong vòng 1 giờ qua
Trang liên kết

 

Tỉnh thức
giữa đêm thiêng Yên Tử
Để thấm hiểu đức Nhân Tông
Ta thành tâm đi bộ
Lên tận đỉnh chùa Đồng
Tâm sáng Ức Trai
trong tựa ngọc


TÌNH YÊU CUỘC SỐNG

THUNG DUNG
Nguyễn Bỉnh Khiêm, ...


DẠY VÀ HỌC
Để chấn hưng giáo dục Việt Nam cấp thiết phải có đội ngũ những người thầy giáo ưu tú có tâm đức thiết tha với nghề, có trình độ chuyên môn cao và có kỹ năng giảng dạy tốt. Đây là trang thông tin chuyên đề dạy và học để trao đổi và bàn luận


Khoa Nông Học  
Những nhà khoa học xanh,
http://foodcrops.vn


Norman Borlaug
Lời Thầy dặn

Việc chính đời người chỉ ít thôi
Chuyên tâm đừng bận chuyện trời ơi
Phúc hậu suốt đời làm việc thiện
Di sản muôn năm mãi sáng ngời.


Thông tin Cây Lương thực
 Lúa, Ngô, Sắn, Khoai lang
Nông trại và Hệ thống Canh tác
http://foodcrops.vn
FOOD CROPS
CÂY LƯƠNG THỰC
  



Tình yêu cuộc sống
Thông tin chuyên đề chọn lọc

Science Daily

KHÁT KHAO XANH
HOÀNG KIM
CNM365

Luôn làm mới kiến thức của bạn !



Bút tích NB gửi HK và
Những tư liệu quý về 
GS.TS. Norman Borlaug

Lối vào Phong Nha

 


HOÀNG KIM
NGỌC PHƯƠNG NAM
CHÀO NGÀY MỚI

DẠY VÀ HỌC
CÂY LƯƠNG THỰC
FOOD CROPS



THƯ VIỆN NGHỀ LÚA
Thư viện Khoa học Xã hội





Cassava in Vietnam



A New Future for Cassava in Asia

On-line: Cassava in Asia
(Tải tài liệu PDF tại đây)


 

KimFaceBook
KimYouTube

KimLinkedIn

Songkhongtubien

KIMYOUTUBE. Video nhạc tuyển Sóng không từ biển (xem tiếp).



GỬI THƯ ĐIẾN TỬ VÀ
LIÊN KẾT TRỰC TUYẾN

hoangkimvietnam@gmail.com 
hoangkim@hcmuaf.edu.vn  
TS. Hoàng Kim

http://foodcrops.vn
http://vi.gravatar.com/hoangkimvn
http://en.gravatar.com/hoangkimvn

Thành viên

Email:
Password

Nội dung

  TS. Hoàng Kim

Sông Hồng và lưu vực

CNM365 Chào ngày mới 25 tháng 9. Thiên nhiên là thú thần tiên; Lưu Trọng Văn và Jennifer Chung; Ta về với Linh Giang; Hoa Đất , Nhớ châu Phi Ngày 25 tháng 9 năm 1951, Chiến tranh Đông Dương: Lực lượng Việt Minh vượt sông Hồng tiến vào khu vực Tây Bắc, mở đầu Chiến dịch Lý Thường Kiệt. Ngày 25 tháng 9 năm 1881, ngày sinh Lỗ Tấn, nhà văn Trung Quốc. Ngày 25 tháng 9 năm 1982, ngày mất Đặng Thai Mai, giáo sư, nhà giáo, nhà phê bình văn học Việt Nam, nguyên là Bộ trưởng Bộ Giáo Dục, và Viện trưởng đầu tiên Viện Văn Học Việt Nam. Bài chọn lọc ngày 25 tháng 9: Thiên nhiên là thú thần tiên; Lưu Trọng Văn và Jennifer Chung; Ta về với Linh Giang; Hoa Đất , Nhớ châu Phi Thông tin tại http://fa.hcmuaf.edu.vn/hoangkimlonghttps://cnm365.wordpress.com/category/chao-ngay-moi-25-thang-9/

Thiên nhiên là thú thần tiên

THIÊN NHIÊN LÀ THÚ THẦN TIÊN
Hoàng Kim

Thiên nhiên là thú thần tiên
Chân quê là chốn bình yên đời mình
Bạn hiền bia miệng anh linh
Thảnh thơi hưởng trọn ân tình thế gian.

Thien nhien la thu than tien 3
Thien nhien la thu than tien 4
Thien nhien la thu than tien 5

LƯU TRỌNG VĂN VÀ JENNIFER CHUNG
Hoàng Kim
Cám ơn anh
Lưu Trọng Văn xin được lưu ảnh và chép lại bài viết này. Cao hơn trang văn là cuộc đời, tính tốt và trí tuệ, nghị lực vươn tới.

Lưu Trọng Văn ĐẾN MỸ
(Nguồn: FB Lưu Trọng Văn)

Đến Mỹ, gã nghe nói nhiều về các cô các cậu con ông cháu cha học tại các trường đại học của Mỹ chỉ ăn chơi là chính còn việc thi cử đã có hẳn dịch vụ làm bài hộ, làm luận án hộ, thậm chí cả thi hộ.

Đồng chí A B C… con của gia đình có truyền thống cách mạng, tốt nghiệp đại học của Mỹ, và thế là bổ nhiệm, và thế là vù vù lên chức và thế là trở thành hạt giống đỏ lãnh đạo tương lai.

Trong khi đó có rất nhiều bạn trẻ gốc Việt ở Mỹ đã tự mình phấn đấu cật lực vươn lên, vượt lên.

Gã gặp một trong số bạn trẻ đáng tự hào cho người Việt đó: Jennifer Chung. Hiện cô gái 26 tuổi này đang điều hành một công ty ở California chuyên chăm sóc sắc đẹp da và sản xuất các loại dược phẩm chăm sóc da.

Gã tặng cho cô một cây bút. Cô lấy bút ký tên mình lên giấy và nói: chữ ký của tỉ phú Mỹ tương lai.

Gã tin vào điều cô gái nói khi được đọc bài diễn thuyết của cô lúc cô 20 tuổi với tư cách một hoa hậu châu Á ở Mỹ trước hàng ngàn sinh viên trường đại học UC Berkeley danh tiếng:

“Tôi lớn lên ở Rochester – một thành phố nhỏ trong tiểu bang Minnesota, nơi có mùa thu tươi đẹp với đa dạng sắc màu, mùa đông lạnh buốt khi tuyết rơi dày trên mặt đất và mùa hè với thời tiết nóng vừa phải.

Mẹ tôi làm hai công việc cùng lúc, ban ngày thì phục vụ bàn ở một nhà hàng Trung Hoa, đêm đến thì làm công việc của một y tá theo ca. Tôi cũng không rõ vì đâu mà mẹ tôi có thể xoay sở làm hai công việc một lúc như vậy trong khi bà thậm chí còn không có thời gian để ngả lưng khi phải chăm lo cho 3 miệng ăn (trong đó có cả bố tôi nữa).

Dù sao đi chăng nữa, tôi cũng nhớ rất rõ. Sheila độ chừng 2 tuổi, còn tôi thì 5 tuổi rưỡi. Đêm ấy, tôi đã quyết định sẽ thức đợi mẹ về. Khi nghe thấy tiếng mở cửa xe ô tô của mẹ, hai chị em tôi chạy ùa ra khỏi căn hộ bé tý của mình và ngồi trước bậc thềm trong bộ đồ ngủ siêu dễ thương đợi mẹ bước tới phía cửa kính nơi ra vào.

Tôi có thể thấy những bông tuyết rơi và cảm nhận mình rét run. Đến giờ tôi vẫn nhớ vẻ mặt hốt hoảng của mẹ khi thấy hai đứa trẻ ngồi đó đợi mình về. Bà chạy nhanh về phía chúng tôi và ôm chầm lấy, nước mắt tràn trên má của bà.

Vì chỉ mới là một đứa trẻ 5 tuổi, tôi không hiểu lý do vì sao bà khóc. Nhưng thấy bà khóc, tôi cũng khóc òa theo. Rồi ba người chúng tôi cứ ngồi đó cho tới khi mẹ tôi nhận ra rằng chúng tôi sẽ bị đóng băng mất nếu cứ ngồi lì ở đó.

Đêm đó, tôi đã cảm nhận được mẹ tôi yêu chúng tôi đến nhường nào, và chúng tôi cũng yêu bà biết chừng nào.

Giờ thì tôi có thể lý giải một cách hợp lý nhất lý do vì sao tôi bật khóc. Tôi không thể làm được việc gì giúp cho mẹ. Mới chỉ là một đứa trẻ 5 tuổi rưỡi và tất cả những gì tôi có thể làm là tồn tại như một lý do để mẹ lao động vất vả và cực nhọc.

Tôi biết rằng, bất kể cả thế giới này có sụp đổ dưới chân mình, mọi thứ có thể biến mất, nhưng chỉ cần chúng tôi ở bên nhau thì mọi chuyện đều sẽ ổn cả.

Gia đình là nòng cốt, là hạt nhân của sức mạnh và tình yêu ở mỗi người. Điều mà tôi đã học được ngay từ tuổi thơ đó là: Gia đình không phải là điều gì quan trọng mà gia đình là tất cả.

Tất cả những gì tôi có hiện nay, công việc kinh doanh của gia đình, địa vị, tình cảm khăng khít với anh chị em trong gia đình sẽ không thể nào có được nếu thiếu đi niềm tin và sự cống hiến của mẹ dành cho gia đình.

Khi còn là một đứa trẻ, bố tôi là cả thế giới đối với tôi. Tôi còn nhớ, hồi ấy, sáng thứ Bảy nào, tôi cũng dậy thật sớm để xem ông pha cà phê theo kiểu Việt Nam. Nếu tôi thức dậy đúng giờ đó, bố sẽ làm cho tôi một cốc thêm nhiều sữa hơn – đúng cái vị mà tôi thích.

Bố thậm chí còn nghiền đá nhỏ ra để tôi có thể nhai được. Và rồi bố con sẽ đứng cạnh cánh cửa trượt và đón buổi sớm cùng nhau. Đó là khi tôi mới 6 tuổi, cách đây 14 năm về trước.

Rồi đến năm tôi lên 9. Thời gian trôi qua chỉ trong nháy mắt. Tôi, dù vẫn là một đứa trẻ, xong bố đã không còn là cả thế giới với tôi nữa. Mà thực ra là tôi cũng không chắc, thế giới có ý nghĩa gì đối với mình. Người cha yêu dấu và hoàn hảo – người hàng tuần vẫn làm cho tôi món đồ uống ưa thích này đã trở thành một người xa lạ đáng sợ và hung hãn.

Tuy nhiên, mỗi khi mẹ hỏi tôi: “Nếu bố mẹ không ở cùng nhau nữa, con muốn ở cùng với ai?”. Tôi luôn chọn bố. Và tôi làm thế không phải vì tôi yêu bố hơn, mà từ tận sâu trong mình, tôi biết, bố cần tôi hơn mẹ vì bố không biết tiếng Anh.

Với mong muốn bố sẽ quay trở lại là người đàn ông mà tôi biết thuở còn nhỏ đã khiến tôi không thể nhận ra rằng mẹ mới chính là người cần có tôi lúc đó.

Còn đây là tôi năm 15 tuổi. Mặc dù mãi sau này tôi mới nhận ra nhưng tôi vẫn luôn tự nhủ: Muộn còn hơn không. Tôi nhận ra những cố gắng của mình trong việc thay đổi bố là vô vọng. Ông không thể là người bố như trong nhận thức năm tôi lên 6 tuổi nữa bởi vì ông không còn là một người như thế nữa.

Cái ngày đó cuối cùng cũng tới khi bố gọi tôi ra và nói với tôi rằng ông sẽ đi. Lúc đó, tôi chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra, bố sẽ đi xa hàng tháng, và vì lý do nào đó, mọi thứ trở nên rõ ràng hơn khi tôi nhận ra rằng không phải vì tôi không cố gắng giúp ông thay đổi mà là chính bản thân ông không muốn thay đổi. Tôi nhận thấy tôi đã tốn quá nhiều công sức và thời gian để hàn gắn lại mối quan hệ cha-con đã từng tồn tại trong trí nhớ của một đứa bé gái.

Trong cuộc sống, chúng ta có rất nhiều cơ hội để làm quen với những người bạn mới, nhưng không may thay, chúng ta cũng có rất nhiều cơ hội để đánh mất họ.

Điều mà tôi rút ra được đó là bạn không thể làm vừa lòng tất cả mọi người – đơn giản là vì bạn sẽ không bao giờ có đủ thời gian hay sức lực để làm điều đó. Vậy thì tại sao lại phải tốn sức vào những việc không xứng đáng với thời gian mình bỏ ra như vậy nữa?

Có thể tôi sẽ mất tất cả những tháng ngày đó nhưng những thứ mà tôi rút ra được đó là cuộc đời mỗi con người tồn tại trên trái đất này rất ngắn – thực tế là quá ngắn để có thể lãng phí cho những người không yêu thương mình hay mình cũng không thể sống mãi đủ lâu dài cho tới khi họ yêu thương mình.

Gia đình tôi ít tổ chức lễ Giáng sinh hay bất kỳ ngày lễ quan trọng nào. Không phải vì gia đình tôi không quan tâm đến những thứ đó, chúng tôi là những người nhập cư, giống như bao người nhập cư khác, chúng tôi vẫn đang cố hòa nhập theo cách sống “Mỹ”.

Tôi vẫn nhớ khi xem những bộ phim về Giáng sinh và thấy những cây thông trang trí rực sáng ánh đèn với cả một biển quà dưới chân. Tôi biết là tôi luôn khao khát được trải qua một mùa Giáng sinh như thế, một ngày “Giáng sinh hoàn hảo”.

Nhưng gia đình tôi không thể nào cho tôi cơ hội được tận hưởng một kỳ nghỉ Giáng sinh như thế. Năm nào tôi cũng ngập trong cảm giác thất vọng. Chúng tôi không thể mua nổi cây thông trang trí, một ngôi nhà có ống khói hay bất kỳ món quà nào.

Một vài hôm trước kỳ nghỉ Giáng sinh năm tôi học lớp 6, tôi tình cờ nhìn thấy một cây thông công chúa Disney màu hồng rất nhỏ. Nhưng đó là vật gần nhất cây thông nô-en vậy nên tôi đã nài nỉ một hồi lâu.

Tôi đã rất hạnh phúc bước ra từ cửa hàng Disney đó trong tay cầm cây nô-en nhỏ bé. Đêm đó, tôi đã làm tất cả những gì có thể để ông Già Nô-en biết tôi ở đâu. Tôi đã viết một bức thư rất dài, tôi thích món quà gì và tôi
cố gắng giải thích cho ông hiểu rằng tôi không có bánh bích-quy sô-cô-la hay ống khói để ông có thể ra khỏi nhà mình.

Đêm đó tôi đi ngủ mà không biết rằng mẹ đã lén vào phòng của tôi lần xem bức thư của tôi gửi ông già Noel. Sau đó mẹ đã một mình băng ra trời tuyết trắng xoá lấy hết đồng tiền mẹ vừa kiếm được mua những món quà mà tôi thích.

Khi mẹ tôi lén đưa những món quà ấy đặt bên tôi rồi lặng lẽ đi ra thì tôi thức dậy và biết sự thật. Mẹ khép cửa lại rồi, tôi oà khóc. Khóc vì nhận ra rằng Ông già Nô-en không hề tồn tại.

Bốn năm sau đó trôi qua nhanh chóng – tôi đã trưởng thành hơn – vượt qua những ám ảnh về quà tặng của ông già Nô-en, nhưng vẫn mơ ước về một kỳ Giáng sinh hoàn hảo.

Và rồi, cuối cùng, tôi cũng có được cơ hội. Khi khả năng tài chính bây giờ đã có vẻ ổn định hơn, mẹ tôi hiểu Giáng sinh có ý nghĩa thế nào đối với chúng tôi, và tôi đã có thể tự một mình đi ra cửa hàng. Tôi đã mua về, như các bạn có thể tưởng tượng thấy, một cây thông lớn xanh mượt – với những bóng đèn xanh, đỏ – những vật treo trang trí lấp lánh – và cả một bữa ăn Giáng sinh thịnh soạn.

Mặc dù không giống như trong phim ảnh, nhưng đó là ngày lễ Giáng sinh của chúng tôi. Vì vậy, bằng cách nào đó mà ông Già Noel vẫn tồn tại. Bởi vì, khi mà thứ bạn hằng mong muốn diễn ra, do bạn làm ra thì bạn chính là Ông già Nô-en của chính mình.

Bài học ở đây là… Không bao giờ là quá muộn để có một tuổi thơ hạnh phúc. Nhưng bài học lớn hơn ở đây chính là bạn phải dựa vào chính bản thân mình vì không ai khác có thể thay đổi thứ mà bạn muốn thấy.

Chúng ta có thể đều là những người đã trưởng thành nhưng không quên mình đã từng là một đứa trẻ tự trong đáy lòng. Không bao giờ quên những thứ mà chúng ta đã không có được hoặc những điều mình chưa làm khi còn thơ bé, hãy chia sẻ những điều này với người khác và để họ chia sẻ điều đó với bạn.

Từ nhỏ Mẹ tôi đã dạy tôi….Yêu thương. Và cũng từ nhỏ Cha tôi đã dạy tôi……Tự lập và đừng trông chờ vào sự ban bố thương hại của kẻ khác cho dù người đó là cha mình thì họ vẩn có thể bỏ mình đi.

Bạn không cần ai chỉ cho bạn rằng bạn có thể làm gì và không thể làm gì. Nếu bạn tin vào chính mình, bạn có thể làm được điều đó. Khi không ai khác bên bạn, bạn chỉ còn lại một mình.

Và cuối cùng tuổi thơ khổ cực đã dạy tôi…Niềm tin.

Rằng bất kể có điều gì xảy ra trong cuộc sống, không bao giờ được nhìn lại phía sau, mà hãy luôn hướng về phía trước. Chỉ có nắng mới có thể xuất hiện trong mưa. Khi đời nghiệt ngã, bạn sẽ mạnh mẽ hơn.”

haydivephiamattroihk

VUI ĐI DƯỚI MẶT TRỜI
Hoàng Kim

Hãy lên đường đi em
Ban mai vừa mới rạng
Vui đi dưới mặt trời
Một niềm tin thắp lửa

Ta như ong làm mật
Cuộc đời đầy hương hoa
Thời an nhiên vẫy gọi
Vui đời khỏe cho ta.

Video và thông tin yêu thích
Cách mạng sắn ở Việt Nam
KimYouTube

Video yêu thích
Giúp bà con cải thiện mùa vụ (Video Long Phu ở Lào)
Vietnamese food paradise

Số lần xem trang : 19453
Nhập ngày : 25-09-2019
Điều chỉnh lần cuối :

Ý kiến của bạn về bài viết này


In trang này

Lên đầu trang

Gởi ý kiến

  CNM365 Tình yêu cuộc sống

  Đến với bài thơ hay: Thiền Phật(06-11-2011)

  Chút thu lắng đôi điều cảm nhận(03-11-2011)

  Cà phê… mưa, một tản văn hay(27-10-2011)

  Vui vui vui năm phút thư giản(25-10-2011)

  Học biết ơn và học khen chê(30-09-2011)

  Văn hay cốt ở giản dị, xúc động và ám ảnh (12-09-2011)

  Bài học thực tiễn từ người Thầy(12-09-2011)

  Hoa điên điển và em Cao Nguyên(11-09-2011)

  Đọc lại và thương nhớ Nguyễn Khải(09-09-2011)

  Tâm sự Nguyễn Du qua Đối tửu (07-09-2011)

Trang kế tiếp ... 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86

Hoàng Kim, Khoa Nông Học, Trường ĐH Nông Lâm TP.HCM, ĐTDĐ:0903 613024,Email:hoangkimvietnam1953@gmail.com, hoangkim@hcmuaf.edu.vn

Thiết kế: Quản trị mạng- ĐHNL 2007