TS. Hoàng Kim
DAYVAHOC. Trần Đăng Khoa. Rừng núi nhiều nơi đã trơ trụi, nhưng Mường Phăng thì vẫn um tùm rậm rạp như rừng nguyên sinh. Tôi đã đi dưới những tầng cây ấy, nghe chim rừng hót ríu ran. Một làn suối âm thanh trong trẻo và mát rượi rót xuống từ lưng chừng trời. Không một dành cây nào bị chặt phá hay bị bẻ gẫy. Ở đây, người dân còn đói cơm, thiếu mặc, nhưng họ vẫn nâng niu gìn giữ khu rừng. Họ tự đặt tên cho khu rừng là Rừng Đại tướng. Đấy là ngôi đền thiêng, ngôi đền xanh thiên nhiên mà người dân đã tự lập để thờ ông. Đối với vị tướng trận, đó là hạnh phúc lớn. Một hạnh phúc mà không phải ai cũng có được (xem tiếp).
Số lần xem trang : 16369 Nhập ngày : 01-03-2009 Điều chỉnh lần cuối : Ý kiến của bạn về bài viết này
Văn hóa và Giáo dục Chất người Nam Bộ trong văn Nguyễn Ngọc Tư(27-10-2010) Đêm pháo hoa(14-10-2010) Một câu chuyện cảm động (06-10-2010) Đọc "hiểu đời" của Chu Dung Cơ(26-09-2010) Một giờ dạy học của Không Tử(25-09-2010) Phan Thiết có nhà tôi(29-08-2010) Chậm từng giọt chữ(15-08-2010) Đinh Đình Chiến điiều không có trong bài giảng(03-08-2010) Nhớ bạn(27-07-2010) Tạ Quang Bửu một trí tuệ quảng bác, người chân tình chăm sóc các tài năng khoa học (15-07-2010) Trang kế tiếp ... 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23
|