TS. Hoàng Kim
DAYVAHOC. Trần Đăng Khoa. Rừng núi nhiều nơi đã trơ trụi, nhưng Mường Phăng thì vẫn um tùm rậm rạp như rừng nguyên sinh. Tôi đã đi dưới những tầng cây ấy, nghe chim rừng hót ríu ran. Một làn suối âm thanh trong trẻo và mát rượi rót xuống từ lưng chừng trời. Không một dành cây nào bị chặt phá hay bị bẻ gẫy. Ở đây, người dân còn đói cơm, thiếu mặc, nhưng họ vẫn nâng niu gìn giữ khu rừng. Họ tự đặt tên cho khu rừng là Rừng Đại tướng. Đấy là ngôi đền thiêng, ngôi đền xanh thiên nhiên mà người dân đã tự lập để thờ ông. Đối với vị tướng trận, đó là hạnh phúc lớn. Một hạnh phúc mà không phải ai cũng có được (xem tiếp).
Số lần xem trang : 16373 Nhập ngày : 01-03-2009 Điều chỉnh lần cuối : Ý kiến của bạn về bài viết này
Văn hóa và Giáo dục Đọc lại và suy ngẫm(29-11-2009) Thầy Lương Định Của và tính tình Người Nam Bộ(27-11-2009) Nguyễn Lân người Thầy về tiếng Việt(25-11-2009) Ơn Thầy(22-11-2009) Đường đời tấp nập(05-11-2009) Đôi lời về văn hóa sống với du sinh Việt Nam ở Mỹ(31-10-2009) Bạn đã có trang cá nhân Facebook chưa ? Tôi có thể giúp bạn !(09-10-2009) Ngôi sao vừa khuất vừng dương lại ngời (01-10-2009) Gặp thầy bạn cũ cấp ba Bắc Quảng Trạch ở đất phương Nam(14-09-2009) Người đi tìm đồng đội(05-09-2009) Trang kế tiếp ... 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23
|