TS. Hoàng Kim
DAYVAHOC. Trần Đăng Khoa. Rừng núi nhiều nơi đã trơ trụi, nhưng Mường Phăng thì vẫn um tùm rậm rạp như rừng nguyên sinh. Tôi đã đi dưới những tầng cây ấy, nghe chim rừng hót ríu ran. Một làn suối âm thanh trong trẻo và mát rượi rót xuống từ lưng chừng trời. Không một dành cây nào bị chặt phá hay bị bẻ gẫy. Ở đây, người dân còn đói cơm, thiếu mặc, nhưng họ vẫn nâng niu gìn giữ khu rừng. Họ tự đặt tên cho khu rừng là Rừng Đại tướng. Đấy là ngôi đền thiêng, ngôi đền xanh thiên nhiên mà người dân đã tự lập để thờ ông. Đối với vị tướng trận, đó là hạnh phúc lớn. Một hạnh phúc mà không phải ai cũng có được (xem tiếp).
Số lần xem trang : 16365 Nhập ngày : 01-03-2009 Điều chỉnh lần cuối : Ý kiến của bạn về bài viết này
Văn hóa và Giáo dục Không gian còn giữ mặt người thương yêu(22-07-2009) Cây táo chuyện đọc lúc nửa đêm(22-07-2009) Trường chứ không phải chợ(07-07-2009) Bạn và tôi. Hai nhà văn già và một cô gái trẻ (05-07-2009) Bảo đảm sự phát triển ổn định hệ thống đại học, cao đẳng ngoài công lập ở nước ta(05-07-2009) Xếp hạng đại học và cách tiếp cận mới trong xếp hạng đại học(30-06-2009) Trường đại học Việt Đức đào tạo theo tiêu chuẩn Đức tại Việt Nam (24-06-2009) Nguyên Ngọc nhà văn chiến sĩ(06-06-2009) Thắp đèn lên đi em !(21-05-2009) Trường tôi và lòng thương yêu gửi lại của thầy Lưu Trọng Hiếu(15-05-2009) Trang kế tiếp ... 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23
|