TS. Hoàng Kim
DAYVAHOC. Trần Đăng Khoa. Rừng núi nhiều nơi đã trơ trụi, nhưng Mường Phăng thì vẫn um tùm rậm rạp như rừng nguyên sinh. Tôi đã đi dưới những tầng cây ấy, nghe chim rừng hót ríu ran. Một làn suối âm thanh trong trẻo và mát rượi rót xuống từ lưng chừng trời. Không một dành cây nào bị chặt phá hay bị bẻ gẫy. Ở đây, người dân còn đói cơm, thiếu mặc, nhưng họ vẫn nâng niu gìn giữ khu rừng. Họ tự đặt tên cho khu rừng là Rừng Đại tướng. Đấy là ngôi đền thiêng, ngôi đền xanh thiên nhiên mà người dân đã tự lập để thờ ông. Đối với vị tướng trận, đó là hạnh phúc lớn. Một hạnh phúc mà không phải ai cũng có được (xem tiếp).
Số lần xem trang : 16366 Nhập ngày : 01-03-2009 Điều chỉnh lần cuối : Ý kiến của bạn về bài viết này
Văn hóa và Giáo dục Bài học từ một lời cảm nhận(28-01-2012) Mark và Facebook(10-01-2012) Đầu năm đọc bài GS Hoàng Tụy (07-01-2012) GS Lân Dũng nhặt vội mấy dòng thơ tâm đắc(06-01-2012) Thanh Vân bình lão Chu đi chợ(23-12-2011) Nguyễn Khải những lời anh gửi lại(20-12-2011) Tư liệu người Nga, văn chương Nga(18-12-2011) Gốc của sự học là học làm người(17-12-2011) Bàn luận thật giả với Trần Đăng Khoa(14-12-2011) Học và phản biện GS Lân Dũng(09-12-2011) Trang kế tiếp ... 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23
|