TS. Hoàng Kim
ĐỌC LẠI VÀ SUY NGẪM. Nguyễn Du viếng mộ Liễu Hạ Huệ nơi “bia tàn chữ mất vùi gai góc/ nghe tiếng nghìn năm tôi xuống xe” càng cho thấy nhân cách kẻ sĩ và sự cảm thông của ông đối với Liễu Hạ Huê sâu sắc đến dường nào. Người hiền thực ra đời nào cũng có, thời thế nhiễu loạn, chẳng qua vàng lầm trong cát đấy thôi. Nguyễn Du là con quan tướng quốc Nguyễn Nhiễm cựu thần nhà Lê và mẹ ông là người phụ nữ tài sắc, vợ lẽ nhà quan, gặp lúc thế nước động loạn, chúa Trịnh, nhà Tây Sơn, nhà Nguyễn đều có ý riêng. Ông lớn lên trong cảnh lận đận không nhà, có tài mà không thể cậy. Ông là một đại sĩ phu tài năng trác tuyệt nhưng chỉ làm một viên quan thường triều Nguyễn mà vua vừa dùng, vừa tìm cách kiềm chế như đối với Nguyễn Công Trứ, Phan Huy Chú. Ông vì giỏi nên được vua Nguyễn cử đi sứ Tàu mà thôi. Thơ Nguyễn Du vì vậy kín đáo và sâu sắc hiếm thấy (còn tiếp)
Số lần xem trang : 16943 Nhập ngày : 15-11-2005 Điều chỉnh lần cuối : Ý kiến của bạn về bài viết này
Văn hóa và Giáo dục
Tô Hoàng bình thơ Phạm Tiến Duật (04-12-2011)
Trao đổi về nét đẹp văn hóa(03-12-2011)
Nguyễn Quang Lập viết về Nguyễn Nhật Ánh(30-11-2011)
Phạm Minh Giắng bạn của tôi(27-11-2011)
Xuân sớm Ngọc phương Nam(26-11-2011)
Những bài viết cảm động(26-11-2011)
Lời của Thầy theo mãi bước em đi(17-11-2011)
Lão Hâm câu chuyện bên bàn cờ(15-11-2011)
Thư gửi mẹ của một học sinh(06-11-2011)
Anh hùng HỒ dễ nên nghiệp ấy ?(01-11-2011)
Trang kế tiếp ... 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23
|