TS. Hoàng Kim
Phan Thiết có nhà tôi
Ra khỏi cửa rừng là nhà cửa biển
Tà Cú ngất cao, thong thả tượng Phật nằm
Đồi Trinh nữ nhũ hồng đắm say cảm mến
Phan Thiết có nhà tôi
Quên hết bụi trần
Lãng đãng tứ cô nương
Ngọt lịm một lời thách đối:
Chứa Chan, Chán Chưa, Chưa Chán.
Phan Thiết có nhà tôi
Vị tướng trỏ tay thề
Mũi Kê Gà mắt thần canh biển
Ai đi xa nhớ nước mắm mặn mòi
Phan Thiết có nhà tôi
Sau đồi cát kia là dinh Thầy Thím
Lánh chốn ồn ào, tìm nơi tĩnh vắng
Tin nhắn một chiều
Im lặng và Nghe
Hoàng Kim
THUNG DUNG
Số lần xem trang : 16110 Nhập ngày : 29-08-2010 Điều chỉnh lần cuối : Ý kiến của bạn về bài viết này
Văn hóa và Giáo dục Lũ đẹp và sạ ngầm lúa sau lũ(01-09-2011) Thơ văn Trần Đăng Khoa: cảm và nhận(05-07-2011) Trạng Trình và khoa học dự báo(29-06-2011) Nhớ Norman Borlaug(23-06-2011) Nông thôn trong mắt Trần Đăng Khoa(19-06-2011) Bạn ước gặt gì hôm nay ?(09-06-2011) Lạ và Quen(02-06-2011) Chào mừng website bách khoa toàn thư văn hóa Việt(28-05-2011) Nền dân trí của một dân tộc được đánh giá bằng gì? (27-05-2011) Lời thương(25-05-2011) Trang kế tiếp ... 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23
|