DẠY VÀ HỌC. Tôi tâm đắc với cảm nhận của Trần Đăng Khoa trong Bố và các con: “Cái đích đến của nhà văn là bạn đọc. Nếu giời lôi thân xác về giời thì hồn vía tinh hoa cũng cần phải nằm lại trong trái tim và tình cảm của bạn đọc …Tô Hoài là một ông khổng lồ về Lao động nghệ thuật. Ông già này có lẽ là người minh mẫn đến cả khi về cõi. Tôi đi nước ngoài, một phóng viên hãng CNN hỏi tôi: “Ông Tô Hoài viết cái gì cũng có vấn đề cả. Thế ông ấy không biết sợ à?”. Tôi bảo: “Trên thế gian này, có một căn bệnh thế kỷ mà cả loài người khiếp sợ. Đó là bệnh Sida. Nhưng Tô Hoài cũng không sợ SIDA. (SIDA phát bệnh cũng phải 20 năm) Đến cả Sida, cụ Dế Mèn còn không sợ thì ông cụ còn biết sợ cái gì? “. Tác phẩm “Dế mèn phiêu lưu ký” của Tô Hoài là bức tranh thiên nhiên cũng là bức tranh sinh động về cuộc đời. Trong thế giới thực hư huyền thoại này có võ sĩ Dế Mèn với chị Cốc, chị Cò, Ểng ương, Mèo lười, Võ sĩ bọ ngựa, Ngỗng, Dê, Bò, Bướm , Bìm bịp … và ẩn hiện cả Ba người khác…Sức lao động sáng tạo của Tô Hoài chắp cánh cho trí tưởng tượng của tuổi thơ và lối nói ẩn dụ của người lớn. Ông là biểu tượng điển hình của sự gắn kết thành công Nhà văn, Nhân vật và Bạn đọc. Tô Hoài trong trái tim bạn đọc. (xem tiếp)